Có duyên ắt sẽ có phận?

11:53 PM

 Lời mở đầu
Cũng ham hố, cũng có mong muốn nhỏ là viết một cuốn tiểu thuyết để đời, ấy thế mà công việc viết lách cũng chỉ có thế này ...
Mình mới viết được mấy chap thôi vì thế cuốn tiểu thuyết chưa có tên chính thức, mình lấy tạm cái tên đó rồi đổi sau nhé! :D
Câu văn còn chưa hay có thời gian mình sẽ chỉnh sửa sau. Mọi người đọc thì góp ý với mình nhé! :D
Chap 1: Thoáng qua
              Cuối cùng anh chàng  lười biếng cũng chịu thức dậy sau những ngày mưa nặng hạt, những tia nắng ấm áp vui vẻ nhảy nhót trên những nhành cây, kẽ lá làm cho những bông hoa đang độ vào xuân trở nên thật rực rỡ . Những tia nắng len lỏi qua những tòa nhà, len vào ô cửa sổ chiếu sáng căn phòng nhỏ của cô gái ấy. Cô gái ấy vẫn vùi mình trong đống chăn ấm áp ngủ ngon lành. Đồng hồ nhích từng giây điểm 7h30’ và một giai điệu sôi động vang lên:
 “Love is like the ocean, burning in devotion
When you go, go, go, oh, no
Feel my heart is burning, when the night is turning …”
Giai điệu làm căn phòng yên tĩnh trở nên rộn ràng và đầy sức sống.  Nhã Lâm thò cánh tay trắng trắng tròn tròn từ trong chăn ra với lấy cái thứ đang kêu inh ỏi kia tắt thật nhanh rồi ngủ tiếp. Nhưng Nhã Lâm không thể tiếp tục ngủ bởi tiếng nhạc làm ngắt quãng giấc ngủ ngon lành ấy, cùng với thứ ánh sáng làm chói mắt kia cuối cùng cô từ từ chui ra khỏi chăn. Đôi mắt nheo nheo lại nhìn những tia nắng đang nhảy múa trong phòng, môi cô khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng. Cô lẩm bẩm:
-          Cuối cùng nắng cũng đã về bản rùi đây. Chị nhớ em lắm đấy nắng à!
Vừa nói cô vừa rời khỏi chiếc giường thân yêu, và đi đánh răng rửa mặt. Nhìn mình trong gương cô nói:
-          Giá như cao hơn một chút thì tốt biết bao.
Vì chiều cao hơi khiêm tốn( 1m50) nên Nhã Lâm có hơi tự ti. Cô luôn ước mình có thể cao hơn một chút.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười hơi chua xót, rồi bước ra khỏi nhà tắm; cô tiến đến cái bếp ở một góc nằm gần cái cầu thang để nấu món bất hủ của sinh viên- mì tôm trứng.  Đang thưởng thức món ăn ngon lành, giai điệu ngọt ngào “ ni wen wo ai, ni you duo shen, wo ai ni you ji fen…” vang lên, cô vừa nhắc máy thì bên kia đầu dây đã xối xả:
-          Mày giờ này vẫn còn ngủ à? Tao nhắn tin cho mày từ đời tám kiếp nào rùi mà không thấy nhắn tin lại. Suốt ngày ngủ nướng, bảo làm sao người cứ như con heo ý.
Nhã Lâm nhíu mày:
-          Biết rùi, mới sáng ra đã nghe mày balabala một tràng dài rồi. Mất hết cả vui. Thế có việc gì ?
-          Đương nhiên là có rồi. Việc quan trọng lắm lắm ý. Thế đã dậy chưa? Hihi- Linh Như cười khì.
-          Thưa mẹ, dậy rùi. Thế có việc gì?
-          Đi shopping với tao- Linh Như lại cười lém lỉnh.
-          Trời ơi mẹ ơi, có buổi nghỉ mà mày không tha cho tao à? Cả tuần này lúc nào tao cũng lượn lờ ngoài đường rùi.- Giọng cô trùng xuống.
-          Ừ, biết mày vất vả rùi. Thui đi với tao, tí tao đãi món chè mày yêu thích. Đi nhé! Mày không đi cùng thi chán lắm….  Linh Như balabala một lúc.
Nhã Lâm đành ậm ừ. Cô vừa dứt câu thì:
-          Ok, tao qua đón máy ngay đây.
Sau đó là tiếng tút tút vang lên.
          Linh Như là bạn thân của cô từ hồi cấp 2 tới giờ. Lên đại học hai đứa không học cùng nhau nhưng luôn giữ tình cảm thân thiết. Bất kể chuyện gì trên trời dưới đất hai đứa đều nói với nhau. Nói thì là nói vậy chứ người nói toàn là nó thui à, còn cô thì công việc chủ yếu là nghe và đưa ra lời khuyên nhưng đôi khi ẩm ẩm ương ương cô cũng nói nhiều không kém nàng đâu ha. Linh Như có người yêu từ năm nhất, cô nàng từ khi có người yêu thì trưởng thành hơn nhiều, biết chăm chút bản thân hơn.
Nhã Lâm vừa chuẩn bị xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô nhấc máy:
-          Xuống đi thôi cụ ngoại.
-         
Cô khóa cửa phòng cẩn thận rùi đi xuống.
Hôm nay Nhã Lâm mặc bộ đồ thể thao với đôi giày thể thao khiến cô trở nên năng động hơn. Bước đi thoải mái và nhanh nhẹn.
-          Ồ, lâu lắm mí thấy mày mặc đồ thể thao ý.
-          Ừ, mặc vậy mới đi shopping cùng mày được chứ- mỗi lần đi shopping cùng Linh Nhi cũng phải mất 5- 6 tiếng đồng hồ.
-          Được rùi, lên xe.
Linh Như thong thả lái xe, vừa đi hai đứa vừa tám chuyện. 30’ sau cũng tới trung tâm mua sắm mà hai đứa hay mua. Linh Như đi gửi xe rùi nhanh chóng quay lại lôi cô chạy thẳng lên gian hàng quần áo.
-          Nhanh lên, tao là tao muốn thử tất cả đồ ở đây rùi đấy. Lâu lắm mới có thời gian rảnh để xả hơi- Linh Như cao hứng nói, vừa nói vừa kéo Nhã Lâm đi thật nhanh.
      -  Kiểu gì hôm nay cũng mỏi nhừ chân rùi. Cô nàng cao hứng thế kia cơ mà.- Nhã Lâm nghĩ.
         Vào tới gian phòng bán quần áo là Linh Như tiến hành chọn đồ và thử đồ luôn.   Đúng là không ngoài dự đoán, Nhã Lâm được lôi từ quầy hàng này sang quần hàng khác, bị bắt ngắm giúp cô nàng hết bộ này tới bộ khác khiến Nhã Lâm hoa hết cả mắt cộng thêm đôi chân mỏi nhừ; đã thế sáng nay húp có mỗi gói mì tôm đến giờ bụng đói cồn cào hết cả lên. Nhã Lâm bèn kiếm một chỗ ngồi nghỉ tạm, xoa xoa cái bụng xấu số đang kêu than ầm ĩ. Mặt cô hơi nhăn nhìn cái bụng đang đình công với cô nàng Linh Như đang loanh quanh trong gian hàng quần áo,cô lắc đầu ngán ngẩm. Ánh mắt cô rời khỏi gian hàng quần áo sang những gian hàng bên cạnh. Đúng là ngày nghỉ đông như kiến. Cô lướt qua một vòng rồi bất chợt dừng lại nhìn giỏ hàng bao nhiêu là thức ăn- hình như được mua về để tích trữ- trên tay một anh chàng đẹp trai. Anh mặc bộ đồ thể thao, từ anh toát lên một vẻ lôi cuốn khiến những cô gái xung quanh đều phải hướng đôi mắt về phía anh. Nhã  Lâm cũng không ngoại lệ.
-          Ồ, đẹp trai quá ta! – Nhã Lâm nghĩ.
 Rồi cô liền bị thu hút bởi tiếng cười khúc khích của cô nhỏ đứng gân bên cạnh anh. Khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to, đen láy cộng với mái tóc hơi vàng khiến cô nhóc đáng yêu cô cùng. Nhóc khoảng 4 tuổi, đang nô đùa cùng với một người phụ nữ khá đứng tuổi- có lẽ là mẹ nhóc.Nhóc ríu ra ríu rít, nói gì đó Nhã Lâm không nghe rõ nhưng cô thấy trên tay nhóc cầm một con búp bê xinh xắn. Nó làm cô nhớ tới thời thơ ấu của cô.
Hồi đó, cô cũng khoảng tuổi nhóc. Cô đòi mẹ mua một con búp bê thật to, thật đẹp để mang đên lớp khoe với mấy đứa bạn để chúng nó ngưỡng mộ, ghen tị nhưng dù cô có làm lũng thế nào thì mẹ cô cũng không chịu mua, vậy là cô lăn xuống đất và khóc thét lên ( thiện thể lau nhà luôn). Chị gái cô thấy vậy liền dỗ dành:
-          Ngoan, nín đi rùi chị dẫn đi ăn kem nhé!
Cô đang thút thít nghe thấy hai từ “ ăn kem” liền vội lấy tay lau những vệt nước mắt đang lăn dài trên mặt, cầm lấy tay chị rùi ríu rít:
-          Em thích ăn kem màu hông hồng cơ.
Vậy là con búp bê mà cô muốn có đã nhanh chóng đi vào quên lãng khi nghe thấy hai từ “ ăn kem”.
Cô đang đắm mình trong dòng hồi tưởng ấy thì bỗng giật bắn mình
-          Này, thơ thẩn gì đấy? Đi ăn chè thôi.
Nhanh chóng thoát khỏi dòng kí ức ấy, cô cùng cô bạn đi ăn món chè mà cô yêu thích. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện cười vang cả một góc của gian hàng ăn uống.
         Linh Như thích nói chuyện, chia sẻ mọi thứ với cô nhưng cô nàng lại hay than vãn. Mỗi lần Nhã Lâm gặp cô trên facebook hay gặp nhau nói chuyện như vậy cô đều thấy Linh Như than ngắn thở dài. Hình như lúc nào Linh Như cũng than vãn hết? Khi thì tao với anh ấy vừa cãi nhau, khi thì bực mình quá mày ơi đứa bạn cùng phòng tao vô tâm quá, lúc lại sao tao mệt mỏi thế này chứ…. Cô nàng hay kêu ca là vậy nhưng mà cũng vui tính thiệt tình luôn, là đứa chuyên bày trò khiến Nhã Lâm cười bò. Linh Như rất quan tâm gia đình và bạn bè. Tính cô nàng thoải mái và hòa đồng nên có rất nhiều bạn.
          Cuộc shopping của cô nàng Linh Như kết thúc thì cũng là lúc trời đã sẩm tối. Ông mặt trời đã mất tích từ bao giờ rùi không hay. Cô ngồi sau để Linh Như chở cô về phòng trọ. Những cơn gió mát lành thỉnh thoảng lại thổi thật mạnh khiến người cô hơi run nhẹ. Cuối cùng sau gần tiếng đồng hồ bon chon trên đoạn đường đông đúc của giờ cao điểm cô cũng về tới phòng trọ. Việc làm đầu tiên khi về tới phòng là tắm gội sau đó cô thả mình trên chiếc giường thân yêu ngủ một giấc ngon lành. Khi cô tỉnh dậy cũng đã 22h rồi. Cô sắp xếp lại đống tài liệu tham khảo, đọc kỹ những nội quy, quy định của công ty mà mai cô sẽ đi thực tập. Vì mai là ngày đầu tiên nên cô khá lo lắng vì vậy cô muốn chuẩn bị thật tốt mọi thứ cho buổi sáng ngày hôm sau. Mọi việc đã đâu vào đấy cô lại trèo lên giường đi ngủ. nhưng vì khá lo lắng nên cô trằn trọc mãi không ngủ được.: “Không biết ngày đầu tiên đi làm của mình sẽ ra sao? Có thuận lợi không? Đồng nghiệp có thân thiện không? Mình sẽ phải làm những gì đây?...” Hàng tá câu hỏi được đặt ra trong đầu mà không có câu trả lời, cứ thế cứ thế không biết cô đã ngủ thiếp đi từ khi nào.


Share this

Related Posts

Previous
Next Post »